Thứ Ba, 15 tháng 3, 2016

Nguyễn Ái Quốc và bài viết Lời than vãn của Bà Trưng Trắc

Bình: Một bài viết của Chủ tịch Hồ Chí Minh - nhà báo Nguyễn Ái Quốc từ năm 1922 đã cho thấy Người có khả năng đặc biệt với tâm linh. Một lối viết văn dựa theo trực giác và linh cảm. Phương pháp của thần giao cách cảm và ngoại cảm. Điều này giải thích lý do vì sao Người đã dẫn dắt cách mạng thành công, mang đến những đóng góp to lớn và thiêng liêng cho nền độc lập dân tộc của nước nhà. Người là một nhà Tiên tri - Vị Tiên Thánh của Việt Nam.

Bài báo được viết bằng Tiếng Pháp đăng trên Báo Báo L'Humanité, ngày 24-6-1922 ký tên NGUYỄN ÁI QUỐC. Bài được dịch ra và đăng trên Báo Tuổi trẻ ngày 18/5/2007.




Lời than vãn của Bà Trưng Trắc

18/05/2007 19:54 GMT+7
Quốc vương nước Nam sắp làm "khách của nước Pháp". Gọi là có lời chào mừng tí ti, chúng tôi kính dâng ngài giấc mộng này của đồng chí Nguyễn Ái Quốc của chúng tôi, người bầy tôi trung thành của ngài.
Đêm tối quằn quại dưới làn mưa nhỏ hạt dầm dề. Mảnh trăng vàng vọt cố bíu trên những mái lều tranh. Cây đẫm ướt đầm đìa nước mắt tuôn rơi. Gió thổi qua những cụm lá mệt mỏi va nhau thành tiếng kinh rợn. Cành cây vặn vẹo như những cánh tay ma quái, và những đám nước bị từng cơn gió đột ngột quất, cứ nức nở. Cảnh vật nước Nam, lồng trong cây cỏ um tùm, vốn tươi vui và thơ mộng thế dưới ánh trăng, nay buồn thảm lạ lùng. Cơn hấp hối đang chơi vơi khắp. Tai ương lảng vảng đâu đây.
Ánh sáng lừ đừ của những cây nến thơm chấp chới đầu ngọn bấc cong queo, hắt lên những cây cột sơn mài nhẵn bóng trong cung điện những bóng đen lung lay và những con mắt hấp háy. Bọn quan hoạn lim dim uể oải trên chiếc chiếu trải dưới đất ở một góc nhà. Như cảm thấy được có im lặng đang bò lê.
Trống canh vừa điểm ba tiếng. Tùng, tùng, tùng! Các anh là người phương Tây, các anh chẳng hiểu thế là thế nào cả, hử? Tùng, tùng, tùng! Nhân nó lên năm thế là ba giờ của các anh đấy. Đây là thời khắc ban đêm lúc lương tri cất cao tiếng. Lúc các đống mả khạc ra những kẻ nằm bên trong, họ lìa khỏi những tấm liệm he hé mở, để ra ngoài đi dò đi dẫm, cất lên tiếng rú hoan lạc. Lúc đầu óc con người đầy rẫy những bóng hình, mộng mị. Tùng, tùng, tùng! Nhân nó lên ba, thì ấy là con số chín, con số tận cùng trong những con số chẳng thể chia cũng chẳng thể nhân, mà theo vua Phục Hi thì nó biểu hiện sự suy đốn của một sinh linh được coi như cùng tột (dương cửu) (1) .
Đó chính là lúc Thiên tử nằm mơ. Ngài mơ thấy những con rồng chạm trên tủ, bàn bỗng biến động, hóa thành những con rắn gớm ghiếc, mở thao láo những con mắt đỏ ngầu tia máu. Còn những con phụng hoàng (2), giống chim tượng trưng cho uy quyền vua chúa, thì vươn chiếc cổ dài ngoẵng tua tủa lông, quệt mỏ xoè cánh, y hệt đám gà trống cáu kỉnh, đáng ghét. Mọi vật bằng ngọc thạch, bằng châu báu, đều xỉn đi, xám xịt lại. Tất cả cứ từ từ quay tròn, và tan dần, tan dần. Rồi một bóng ma trùm khăn, trăng trắng hiện lên. Nhà vua kinh hoàng run lên lập cập, vì không phải vua chúa nào cũng đều can đảm như Hămlét (3), và thông minh như thế thì lại càng không. Ngài muốn kéo chiếu che mặt mà không được.
Đường bệ và giận dữ, bóng ma nói với vị chủ hoàng cung thế này:
- Mi có nhận ra ta không, đứa con khốn khổ kia ơi! Ta là một trong những người khai sáng nước Nam tươi đẹp này đây. Ta là Trưng Trắc, năm 39 (4) đã cùng em gái ta là Trưng Nhị và đồng bào đánh đuổi bọn xâm lăng, trả thù chồng, giải thoát quê hương. Đừng có run lên như thế, con ơi! Mà phải lắng nghe lấy lời mẹ bảo! Chẳng hay mi có biết rằng, theo tập tục nghìn năm của nước Nam ta xưa cũ thì Hoàng đế là chịu mệnh trời để trị dân, vì thế mà được coi là con của trời, cha mẹ của dân?
"Vua muốn xứng với lòng trời và làm tròn nhiệm vụ chí tôn của mình thì phải chịu khổ trước dân và chia sướng sau dân. Vua phải tuân lệnh trời, mà tiếng dân chính là truyền lại ý trời. Bằng không thì ấy là trời đoạn tuyệt, tổ tiên từ bỏ, nhân dân ruồng rẫy.
"Giở sử đất nước ra mà xem, mi sẽ thấy tổ tiên đã treo bao tấm gương đạo đức và dũng cảm, chí khí và tự tôn. Lý Bôn (544) (5), với một nhúm nghĩa sĩ, đã nổi dậy và bẻ gãy ách đô hộ của Hán tộc. Ngô Quyền (938) đã phá tan đạo quân nước ngoài kéo vào đánh chiếm đất đai Tổ quốc ta.
"Dân ta sống trong hạnh phúc và thịnh vượng dưới triều nhà Đinh. Năm 980(6), Lê Đại Hành đã dũng cảm không chịu khuất phục trước yêu sách của láng giềng hùng mạnh hơn mình gấp bội, ông đã đánh thắng địch, giết chết tướng địch. Do đó đã giải thoát được đồng bào khỏi nạn nô dịch.
"Quân Mông Cổ đi đến đâu phá sạch đấy, đã bị nhà Trần vẻ vang của chúng ta đánh bại (1225)(7). Lê Lợi đã hùng dũng đứng ra lãnh đạo cuộc cách mạng nước Nam, đập tan chế độ tàn bạo và hạch sách mà những kẻ tự xưng là bảo hộ ta bắt ta chịu.
.....
"Thật là nhục nhã thậm tệ, thật là chán ngán ghê gớm, thật là cay đắng ê chề xiết bao cho các vị, nếu từ những tầng mây, tổ tiên mi phải trông thấy dân tộc mà các vị đã giành được tự do nay chịu phận nô lệ, đất nước đã được các vị giải thoát nay lâm vào cảnh nô dịch, kẻ kế tục ngai vàng của các vị nay sống trong ươn hèn.
"Mặc dầu lễ nghi không cho phép các vị nguyên thủ nước ta rời khỏi cung cấm, thế nhưng chúng ta vẫn phải đau buồn nhận thấy rằng vẫn có những bậc quân trưởng phải lưu vong.
"Năm 1407(8), Tầu (phong kiến) đánh nhau với ta; nhờ ý chí độc lập và lòng khát khao tự do hơn là nhờ quân đông sức mạnh, nước Nam đã thắng. Chinh chiến lúc đó thế là lại bắt đầu. Giặc biết rằng không khuất phục được ta bằng uy lực, đã dùng chiến tranh hao mòn. Trần Đế Quỹ đã lãnh đạo dân Nam đoạt được thắng lợi, sau thấy dân cùng kiệt, đói khát, máu đổ xương rơi. Ông biết rằng giặc chỉ muốn hại mình ông, và chúng bắt được ông rồi thì dân Nam sẽ được yên ổn. Vì vậy ông ra nộp mình; ông nộp mình để dân ông đỡ hao tổn sinh linh, xương máu. Bị cầm tù giải đi, ông nhảy xuống sông tự tử. Ông thà chết vinh chứ không sống nhục. Ngày nay, mỗi buổi mặt trời mọc lên lặn xuống, muôn nghìn ánh hào quang vàng óng quây trên dòng sông trong nước bạc long lanh, tạo nên đài kỷ niệm vĩnh cửu cho linh hồn bất diệt của con người chiến bại vĩ đại đó...
"Tiếp đó là Hàm Nghi, Thành Thái và Duy Tân - người ở ngôi ngay trước mi. Chính những kẻ xưng xưng là tôn trọng phong tục, luật lệ nước ta đã đày ải ba vị và mai đây sẽ dùng mi làm món đồ rao hàng thuộc địa, cổ động đế quốc. Có thấy không, con! Chẳng thể bao giờ trong niên giám nước mi lại có một vua Nam nào chịu làm tôi tớ đến như mi, lại có một cuộc ngự giá tuần du nào thảm hại đến mức này. Trước đây, mi đã từng phạm tội báng bổ là bệ lên bàn thờ linh thiêng của ông vải hình ảnh ghê tởm của thằng da trắng ngái ngủ và bụng phệ nọ, nó sặc lên mùi tỏi, ớn mùi thây ma. Tại sao, ừ, tại sao mi lại làm thế? Nay mi lại sắp lẩn xa tôn miếu. Tay mi sẽ không thắp hương vào những tiết đầu xuân, đầu thu nữa. Mi sẽ không tự tay mở hương án dâng hoa quả đầu mùa và cúng cơm mới nữa. Vẫn hay, con ạ! rằng tất cả những cái ấy chẳng qua đều là nghi lễ cổ hủ ! nhưng mi cũng thừa biết rằng chỉ còn độc nghĩa vụ đó là mi còn làm được với tổ tiên và mi cũng chỉ còn độc cái uy tín đó mà thôi trước mắt thần dân.
"Giờ thì mi lại sắp làm tệ hại hơn nữa. Mi sắp ca ngợi công đức của những đứa bóc lột và hiếp đáp dân mi. Mi sắp phô trương sự thịnh vượng của đất nước mi, cái thịnh vượng được sắp đặt đâu ra đấy trong trí tưởng tượng quá giàu của bọn bóc lột. Mi sắp tâng bốc công ơn vô ngần và tưởng tượng của nền văn minh đã thâm nhập sơn hà xã tắc của mi bằng mũi nhọn của lưỡi lê và bằng họng súng ca-nông.
"Ôi, nhìn, hãy nhìn nào, đứa con thảm thương kia ơi! Hãy nhìn quanh mi! Thấy chăng Trung Hoa đang thức tỉnh, Nhật Bản đang duy tân...? Thấy chăng toàn cầu đang tiến, chỉ có dân mi là, nhờ mi và lũ quan thượng của mi, cứ phải chìm ngập mãi trong vũng lầy dốt nát và tôi đòi khốn nạn?
"Hãy nhìn Triều Tiên, Ai Cập và Ấn Độ, tất cả các nước đó đều đang đứng lên đòi hỏi quyền lợi, công lý và tự do!
"Chính giữa lúc đó thì mi... Im... Nghe kìa! Nghe thấy chăng... Nghe thấy chăng những tiếng kêu gào...? A! Người ta đến kia kìa, đông quá, tất cả những người dân nước Nam đã bị thiệt mạng cho cuộc chiến tranh ở châu Âu. Người ta đến đòi những gì mà bọn quan thầy mi đã cùng mi hứa hẹn với người ta, anh em người ta. Trả lời người ta đi nào! A! Người ta giận dữ, người ta bỏ đi.
"Bây giờ thì người ta quay lưng đi rồi, người ta đang đi đến phía đằng kia. Có thấy người ta không? Đằng kia ấy, nơi mặt trời đang mọc huy hoàng khôn xiết, nơi tung bay kiêu hãnh lá cờ Nhân đạo và Lao động. Đấy! Chính đấy là nơi yên nghỉ tâm linh những người đã khuất, là tương lai của dân tộc mà mi đã phụng sự chẳng ra gì!
"Gà sắp gáy sáng. Sao Bắc đẩu tiến ngang trời. Nhạc tiên đang giục giã ta. Thôi, chào!".
Mồ hôi nhớp nháp đẫm trán vị chúa thượng đang ngủ. Ngài muốn kêu lên. Nhưng không kêu được. Lưỡi ngài líu lại vì sợ.
Một quan hoạn bước vào, khom khom cái lưng ba lần, rồi the thé cái giọng đàn bà:
- Ngai dưới (1) ! Đã có lệnh lên đường của Tòa Khâm truyền sang rồi đấy ạ!
..............................................
(1): Nguyên bản viết "giương cửu", vì tác giả muốn bạn đọc Pháp đọc được gần âm Việt hơn.
Dương cửu, một quẻ trong Kinh Dịch, biểu hiện một mức cao nhất mà một con người hoặc một sự vật có thể tiến tới được, và từ điểm này trở đi nó sẽ xuống dốc (khái niệm thuộc vũ trụ quan siêu hình huyền bí Trung Quốc cổ, sau thường gắn với mê tín về tướng số). Phục Hi, vua thần thoại Trung Quốc cổ sơ, được coi là thuỷ tổ của vũ trụ quan nói trên.
(2): Phụng hoàng, trong nguyên bản viết bằng tiếng Việt
(3) Hamlet: nhân vật chính trong vở kịch cùng tên của văn hào Anh Shakespear. Trong đoạn đầu của vở kịch Hamlet, hoàng tử nước Đan Mạch tiếp xúc với bóng ma vua cha hiện về đòi được con báo thù.
(4): Hai Bà Trưng khởi nghĩa năm 40
(5): Lý Bôn, tức Lý Bí, khởi nghĩa năm 542
(6): Lê Đại Hành phá giặc năm 981
(7): Nhà Trần bắt đầu từ năm 1226
(8): Cuộc xâm lược của nhà Minh bắt đầu năm 1406
................................................
* Ngay sau khi Nguyễn Ái Quốc gửi bản Yêu sách của nhân dân An Nam tới trưởng đoàn các nước dự Hội nghị Vécxây, bọn bồi bút thực dân lồng lộn. Trên tờ Courrier Colonial ra ngày 27-6 có một bài nhan đề Giờ phút nghiêm trọng chỉ trích bản yêu sách : Làm sao một người dân thuộc địa lại có thể dùng bản yêu sách của nhân dân để công kích Chính phủ Pháp. Thật là quá quắt. Cứ theo đà này thì bọn dân thuộc địa sẽ lên ngang hàng với người Pháp chúng ta và sớm trở thành ông chủ của chúng ta. Không được, phải kìm giữ chúng mãi mãi trong vòng nô lệ. Nguyễn Ái Quốc viết bài này là để trả lời bài báo sặc mùi thực dân trên.
* Bản Yêu sách của nhân dân An Nam: Năm 1918, Chiến tranh thế giới thứ nhất kết thúc. Ngày 18-1-1919, đại biểu các nước đế quốc tham gia chiến tranh họp hội nghị ở Vécxây (Pháp). Hội nghị này (còn gọi là Hội nghị hoà bình Pari) nhằm xác định sự thất bại của Đức và các nước đồng minh của Đức, chia lại thị trường thế giới cho các nước đế quốc thắng trận, chủ yếu là Mỹ, Anh, Pháp.Nhân danh nhóm người yêu nước Việt Nam, Nguyễn Ái Quốc đã gửi đến Hội nghị bản Yêu sách của nhân dân An Nam. Nguyễn Ái Quốc còn thuê in thành truyền đơn, đăng trên các báo, gửi đến các nhà hoạt động chính trị có tên tuổi, phân phát trong các buổi hội họp, mít tinh, gửi cho Việt kiều ở Pháp và gửi về nước.
* Báo Le Courrier d\'Hai Phong: Báo xuất bản hằng ngày ở Hải Phòng, năm 1887, do Toà đốc lý của chính quyền thuộc địa phụ trách.
* Báo L\'Humanité: Tờ báo hằng ngày của Đảng Xã hội Pháp do Giǎng Giôrét sáng lập nǎm 1904. Sau Đại hội lần thứ XVIII (Đại hội Tua), Đảng Cộng sản Pháp thành lập, báo L\'Humanité trở thành cơ quan ngôn luận chính thức của Đảng Cộng sản Pháp.
NGUYỄN ÁI QUỐCBáo L'Humanité, ngày 24-6-1922

KHI KHÓ KHĂN KHÔNG PHẢI LÀ HÒN ĐÁ CẢN ĐƯỜNG

Tất cả mọi chuyện đều có cách giải quyết
Tất cả khó khăn rồi sẽ đến lúc qua đi
Tất cả gian nan đừng bao giờ quản ngại
Vất vả đem về những giá trị mà thuận lợi không thể trao đến cho ta.
(ATVN)

Cuộc sống là như vậy, khi gặp những trở ngại, chông gai bạn đừng lẩn tránh mà hãy đối diện để vượt qua nó. Mỗi một lần như vậy, bạn sẽ có thêm một kinh nghiệm và trưởng thành hơn rất nhiều. Những giá trị vô hình mà bạn thu nạp về lại đem đến cho bạn một cái nhìn khác về cuộc sống, về những điều hiển nhiên và quy luật của tự nhiên. Bạn được thêm kiến thức, kỹ năng trong nhiều tình huống, lĩnh vực. Sự đúc kết sẽ cho bạn một tinh thần mạnh mẽ, vững vàng để bạn tự định đoạt cuộc đời mình, không bị chi phối hay phu thuộc vào sự sắp đặt của người khác. Quan trọng nhất là bạn biết được khả năng thành công của mình đến đâu và biết làm như thế nào để thành công.

"Biết người biết ta trăm trận trăm thắng". Tôi rất thích câu nói này và muốn nhấn mạnh yếu tố thời điểm. Trong một cuộc chơi không phải lúc nào cũng tích cực "thừa thắng xông lên". Có những lúc bạn chỉ cần đủng đỉnh thôi, có lúc bạn cần nhởn nhơ và lãng quên mục đích. Đôi khi bạn cần dừng lại, bổ sung cho mình những điều cần thiết hơn là đi tiếp. Bạn cần biết lúc nào phải nhanh, lúc nào nên chậm lại. Cần hiểu khi nào thì quyết liệt khi nào thư thả ung dung....

Thử hình dung bạn đang chạy băng băng thì gặp một hòn đá cản trở ngay trước mặt. Bạn bực mình dừng lại, chửi thề và nhặt hòn đá ném đi. Bạn nghĩ mình không gặp may vì gặp phải hòn đá đáng ghét cản đường. Bạn trút giận vào hòn đá như nó là một chướng ngại vật oan gia.

Dường như trong tình huống này rất ít người nhặt hòn đá lên xem. Ít người đặt hòn đá trên tay với lòng biết ơn, nâng nui trìu mến. Hiếm ai tin rằng hòn đá chính là vật cứu tinh đến đúng lúc để giải cứu cho mình. Hòn đá cản lại đà thăng tiến, giúp họ dừng lại quan sát con đường, nhận ra những nguy hiểm, những chướng ngại vật ở ngay phía trước mà họ chẳng nhìn ra. Nhờ hòn đá mà người ta mới biết họ đi nhầm đường và vẫn còn kịp để tìm ra một con đường khác đáng đi hơn thay vì cứ khư khư tiến về nơi đã định - một nơi có thể khi tiếp cận sẽ chỉ là "địa ngục" nhưng không còn cơ hội để quay lại hoặc thoát ra.

Tôi chợt nghĩ về đất nước của chúng ta. Mọi thứ đang chạy băng băng và bỗng nhiên khựng lại. Chúng ta không chỉ gặp hòn đá mà gặp cả một tảng băng. Rồi tất cả những hạn chế, tồi tệ theo nhau xô đến, những giả tạo, những gian dối và những chiếc mặt nạ rơi xuống. Sự thật phô bày trần trụi khiến cho nhiều người thấy nản lòng. Nhiều người oán trách, nhiều người mất niềm tin vào tương lai và những điều tốt đẹp hiện diện trên đời. Ngay đến tâm linh thì họ cũng quay lưng với tín ngưỡng Tổ tiên, Ông bà Cha mẹ, với cả Hồn Thiêng Sông Núi và máu xương của bao anh hùng liệt sỹ đã ngã xuống từ ngàn đời.

Từ những trở ngại đầu tiên có người đã sợ hãi cho rằng mình yếu thế. Từ những gian khó dồn dập, có người đã tin rằng chúng ta chẳng có khả năng. Nhiều người dễ dãi chạy theo những điều mà nhân dân căm ghét, nhiều người tin rằng bám vào một thế lực nào đó thì mới có thể tồn tại trước sóng gió, gian nan. Một số người hèn đi, một số người nghe theo và run rẩy. Niềm kiêu hãnh tự hào, truyền thống kiên cường không còn là sức mạnh, không khiến họ quẳng gánh âu lo. Có người hoảng loạn đến nỗi chẳng nhìn được ra hình hài và khó khăn thực sự của mình.

"Hòn đá" của chúng ta - Nó đến chẳng tự nhiên, nó không phải vật tình cờ gặp trên đường. Nó là hệ lụy, là hậu quả, là sản phẩm của chính chúng ta. Sự nóng vội, chạy theo thành tích, chạy theo các chỉ tiêu tăng trưởng không bền vững. Sự hấp tấp, đánh giá sai, nhầm lẫn và bắt chước bên ngoài vận dụng những điều cách biệt với hiện trạng của chúng ta. Sự yếu kém hạn chế khi chúng ta thiếu kỹ năng nhưng chúng ta lại luôn đặt ra mục tiêu phải phấn đấu hơn người. Chúng ta chưa được học nhưng lại muốn khẳng định mình hơn hẳn tất cả những người đi trước chúng ta.

Mới chỉ có kinh nghiệm chiến chinh - điều đó khiến chúng ta chẳng sợ bất cứ kẻ thù nào - nhưng chúng ta tin rằng cái gì cũng làm được một cách "ngoạn mục" như khi chúng ta giành liên tiếp 3 trận chiến thắng. Chúng ta chưa có kinh nghiệm vận hành, chưa có kinh nghiệm để làm giàu nhưng lại tin rằng việc này chẳng phải bận tâm.

Khi các nước khác đã tiến xa thì chúng ta vừa mới giành được hòa bình độc lập. Thế mà chúng ta tin rằng chúng ta sẽ bỏ lại họ ở sau lưng hoặc sánh bước ngang hàng. Lạ thay, chúng ta cần gì những điều "viển vông" như thế. Chúng ta chạy theo mục tiêu thể hiện bên ngoài mà lơ là với mục đích nội tại ở bên trong.

Chúng ta cần biết, chúng ta rất "đặc biệt". Chưa có quốc gia nào có những điều kiện tương tự giống chúng ta. Bởi thể học theo cách dập khuôn của một hình mẫu bên ngoài là không phù hợp. Nếu tự tin thì chúng ta chẳng cần phải giống ai. Nếu biết cách thì chúng ta chẳng cần bắt chước ai và càng không cần nhọc tâm xem ai đó đánh giá về mình như thế nào. Chúng ta chỉ cần quan tâm đến những thứ mà chúng ta cần, những thứ làm cho chúng ta khác biệt, cho đất nước đẹp giàu, cho nhân dân hạnh phúc, ấm no.

Có những sai lầm đến từ những quyết tâm và mục đích cao cả. Sai lầm vì yếu tố phù hợp chưa được đưa vào và những kỳ vọng chưa được phân tích cặn kẽ ra. Đặt ra một mục tiêu quá xa xôi, yêu cầu phải thực hiện ngay và tự làm khó cho mình. Thay vì chú ý những mục tiêu thật gần, những nhiệm vụ ngay trước mắt được giải quyết xong rồi thì dần dần sẽ tiến xa.

Chúng ta cần lớn lên, chúng ta cần trưởng thành. Chúng ta không sợ sự non trẻ vì điều này là tất yếu trong quá trình phát triển hình thành. Ngay cả sự bỡ ngỡ, chập chững cũng là tất yếu khi mọi thứ mới chỉ bắt đầu.

Chúng ta gặp một hòn đá hay tảng băng? Phải chăng khó khăn nhắc nhở chúng ta nên chậm lại. Chúng ta nên đứng lại, bình tâm nhìn lại chặng đường đã qua. Hạn chế và khiếm khuyết còn nhiều - trung thực thẳng thắn để tiếp thu đánh giá, đúc kết lại làm bài học xương máu. Từ nay chúng ta cùng khắc phục. Từ nay chúng ta cùng đồng lòng cố gắng giải quyết những vấn đề của hiện tại và nghĩ tới tương lai.

Nào vững bước lên đi, lấy lại sự tự tin của chính mình. Mỗi bước chân vững chãi như một thành trì, chắc nịch không gì có thể lung lay....

Chậm mà chắc. Chúng ta làm ra khó khăn thì chúng ta phải biết cách xử lý nó.




http://vuaba.blogspot.com/2016/03/khi-kho-khan-khong-phai-la-hon-can-uong.html
AT
HN 15/3/2016
Ảnh Anh Duc Do